Thời gian lặng lẽ trôi qua, chớp mắt, một đêm đã qua.

Ngày hôm sau, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ, giống như những hạt lúa vàng óng ánh rắc lên đầu giường. Dưới ánh ban mai, hàng mi dài của Khương Âm khế động, dần dần mở. mắt ra.

Khương Âm lập tức ngồi thẳng dậy ngay sau khi tỉnh giấy, nàng ấy đột nhiên nhớ ra đêm qua là đêm trăng tròn, trong lúc mơ mơ màng màng, hình như Trần Mộc đã xông vào phòng nàng ấy.

Nàng ấy vội vàng kiểm tra thân thể, phát hiện áo của mình hình như đã bị cởi ra, vẻ mặt lập tức thay đổi, lúc này, một âm thanh lười biếng yếu ớt vang lên trong phòng:

“Yên tâm, không ai động vào người cô đâu!” Trần Mộc đứng lên nói.

Khương Âm lập tức nhìn về phía Trần Mộc, lông mày hơi nhíu lại, khuôn mặt mang chút lạnh lẽo: "Ngươi đã làm gì ta?"

"Ta giúp cô ngăn chặn Hàn Cốt phát tác, nếu không, cô cho răng đêm qua cô có thể ngủ ngon như vậy sao?" Trần Mộc thản nhiên nói.

Khương Âm vội vàng kiểm tra thân thể, sau khi xác nhận mình không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó, đôi mắt đẹp mang theo chút oán hận, nheo mắt liếc nhìn Trần Mộc: "Chữa bệnh thì chữa bệnh, ngươi c ởi quần áo của ta làm gì, không phải là cố ý chiếm tiện nghỉ của ta sao!”

"Đại tỷ, ta nói này, cô đừng nghĩ xấu về mọi người như vậy có được không? Ai muốn chạm vào cô! Đêm qua ta gần như cạn kiệt toàn bộ linh lực vì cô, giúp cô đẩy hết khí lạnh trong gân cốt cô ra ngoài đấy!”


Khương Âm nằm tay, quả nhiên phát hiện một lưồng linh lực ấm áp đang chảy trong cơ thể, nàng ấy tu luyện Hàn Băng công pháp, linh lực này hiển nhiên không phải của nàng ấy.

Khí lạnh trên khuôn mặt Khương Âm đã tiêu tán đi rất nhiều, đôi mắt hơi trốn tránh nhìn về phía Trần Mộc, lẩm bẩm: "Cảm ơn... Cảm ơn ngươi nhiều!"

“Quên đi, mấy ngày này cô cũng giúp ta không ít, đây là chuyện nên làm!”

Hắn dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: "Nhưng trước mắt ta chỉ tạm thời ngăn chặn Hàn Gốt phát tác, nếu muốn giải quyết triệt để vấn đề này vẫn còn một quá trình rất dài. Đầu tiên, cô phải thay đổi công pháp đang tu luyện, cô có linh căn Hàn Nguyệt, nhất định phải lựa chọn công pháp thích hợp. nhất với linh căn!"

"Những công pháp cô đang tu luyện bây giờ toàn là rác rưởi. Mặc dù chúng đều là công pháp hệ băng nhưng linh lực. không đủ để áp chế Hàn Cốt!"

"Ở đây ta có một bộ công pháp thích hợp hơn với linh căn Hàn Nguyệt của cô. Nếu cô tu luyện công pháp này, ít nhất tốc độ tu luyện của cô có thể tăng lên gấp mười lần. Hơn nữa, dưới sự trợ giúp của linh lực được tu luyện bởi công pháp này, cô có. thể ngăn chặn Hàn Gốt tấn công!”

Khương Âm nghe thấy thì hơi sửng sốt, phải biết răng công pháp nàng ấy đang tu luyện hiện giờ là công pháp cấp

cao nhất trong gia tộc, vậy mà bị Trần Mộc gọi là rác rưởi?

“Ngươi nói chuyện quá kiêu ngạo rồi!” Khương Âm lắc đầu cười nhạo.

Trần Mộc cũng biết đối phương không tin, cũng không định tranh cãi, thẳng thắn nói: "Luyện hay không tùy cô, người khác xin ta dạy bọn họ, ta còn không vui lòng đấy!"

Trần Mộc xoay người ra khỏi phòng.

Hắn chưa đi được hai bước, Khương Âm cắn răng, dường như đã quyết định.

"Đợi một chút, công pháp ngươi nói là gì, ta luyện!"

Hiện giờ nàng ấy chỉ có thể tin tưởng Trần Mộc vô điều kiện, không còn cách nào khác.


Ít nhất, đêm qua Trần Mộc có thể giúp nàng ấy ngăn chặn khí lạnh, điều này chứng tỏ hắn thực sự có năng lực.

Nếu những gì hẳn nói là sự thật thì sao?

Trần Mộc quay người, bình tĩnh nói: "Cứ tin tưởng ta, ta sẽ không gạt một cô bé!”

"Cô bé?" Khương Âm trợn tròn mắt, tức giận nói: "Ngươi bao nhiêu tuổi, ta bao nhiêu tuổi, vậy mà ngươi dám gọi ta là cô bé. Ta chắc chắn lớn ngươi nhiều, ngươi còn phải gọi ta là tỷ tỷ đấy!"

Trần Mộc không nói gì, hẳn sống mấy ngàn năm, nàng ấy còn dám so tuổi tác với hắn?

Tuy nhiên, Trần Mộc cũng lười tranh luận với nàng ấy, nói: "C ởi quần áo ra trước, sau đó năm trên giường, không được động!"

"Ngươi..." Khuôn mặt Khương Âm đột nhiên lộ ra vẻ tức giận, chẳng lẽ tên này lấy cớ dạy nàng ấy công pháp để ép nàng ấy làm loại chuyện đó sao? Mặc dù nàng ấy không muốn chết, nhưng nếu muốn dùng việc này để uy hiếp, nàng thà chết cũng không nghet

"Này này, cô lại nghĩ đi đâu vậy, ta chỉ muốn hướng dẫn cô lộ trình vận chuyển linh lực, công pháp này rất mơ hồ và khó hiểu, lộ trình kinh mạch hoàn toàn khác với công pháp thông thường, nếu không hướng dẫn cẩn thận thì cô có thể tẩu hỏa nhập ma!" Trần Mộc nói.

Khương Âm hơi sững sờ, điều Trần Mộc nói là sự thật, có tổng cộng một trăm lẻ tám kinh mạch để võ giả tu luyện, nếu lộ trình vận chuyển linh lực có chút khác biệt, hiệu quả cũng sẽ khác nhau.

Nhưng vấn đề là...


Để một thiếu nữ chưa gả chồng như nàng ấy c ởi quần áo trước mặt một người đàn ông, thật sự rất xấu hổ.

“Nếu ta muốn xem, đêm qua ta đã xem hết rồi, sao còn phải đợi đến bây giờ?” Khóe miệng Trần Mộc giật nhẹ, cười nói.

Khương Âm nghe vậy lập tức phóng một ánh mắt giết người tới!

Nụ cười của Trần Mộc cứng đờ trong giây lát, hẳn vội vàng. giơ tay lên nói: "Được rồi được rồi, không c ởi sạch sẽ cũng không sao, cô chỉ cần mặc quần áo lót, ta sẽ không chạm trực tiếp vào cô. Thay vào đó ta sẽ dùng đũa, như vậy được chứ?”

Khương Âm suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu với phương pháp này.

"Vậy... Ngươi đi ra ngoài trước, chuẩn bị xong ta sẽ gọi ngươi vào!" Khương Âm nói.

“Được rồi!" Trần Mộc cũng không muốn làm một cô bé xấu hổ, dù sao để một cô gái c ởi quần áo trước mặt đàn ông thật có hơi thẹn thùng.

Trần Mộc đi ra ngoài, mấy phút sau, liền nghe được tiếng. Khương Âm gọi: "Ngươi có thể vào rồi!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!