Đài ngắm cảnh có độ dốc cao, mà giờ đang là cuối hạ đầu thu, gió sông thổi qua rất dễ khiến người ta bị cảm lạnh.
 
Cũng may trước khi màn trình diễn bắn pháo hoa sắp bắt đầu, nhóm người Lâm Mỹ Tử đã rời khỏi vòng đu quay.
 
“Nguy hiểm thật đấy, nhiều người quá, suýt nữa là không kịp chạy tới xem bắn pháo hoa rồi.”
 
Lâm Mỹ Tử kéo cánh tay Đoàn Tường, trông mặt cô ấy đỏ ửng, hối hả chạy đi.
 
Nhìn mặt mày ai nấy cũng hớn hở, rõ là đang hưng phấn ngọt ngào, không ai để ý tới bầu không khí kỳ lạ giữa cô và Trì Thanh.
 
Ngay cả Tưởng Nhạc Thiên cũng vui đến nỗi không khép nổi miệng, mặt mày hồng hào, miệng cười nhưng mắt liên tục liếc nhìn Diệp Điềm Linh: “Thật ra ngồi trên vòng đu quay xem bắn pháo hoa cũng khá thú vị.”
 
Diệp Điềm Linh lại không đồng ý với ý kiến của cậu ấy: “Nào có dễ ở lại đó vào khoảng thời gian này chứ.”
 
Thẩm Manh Manh vừa xuống tới nơi đã đi thẳng đến chỗ Giang Tuyết Huỳnh.
 
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, tranh thủ chiếm chỗ nhìn tốt trước khi màn bắn pháo hoa bắt đầu.
 
“Cậu không đi cùng Diệp Điềm Linh sao?” Giang Tuyết Huỳnh hỏi, cô để ý hình như Thẩm Manh Manh xuống dưới cùng Trương Thành Dương.
 
“Gì chứ?” Thẩm Manh Manh xua tay đáp: “Không đâu, tự dưng Tưởng Nhạc Thiên lên cơn điên, nhất quyết đòi đổi chỗ với tớ.”
 
Giang Tuyết Huỳnh liếc nhìn Tưởng Nhạc Thiên và Diệp Điềm Linh.
 
Cậu nam sinh khẽ xoa đỉnh đầu nữ sinh với thái độ cợt nhả.
 
Diệp Điềm Linh phồng má lên, nhưng trông cô ta không thật sự nổi giận.
 
Dường như dự cảm mơ hồ tồn tại trong lòng cô đang dần được kiểm chứng.
 
Giang Tuyết Huỳnh chẳng bận tâm đ ến cái gọi là uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, hỏi: “Cậu nói xem, có phải Tưởng Nhạc Thiên thích Diệp Điềm Linh không?”
 
Thẩm Manh Manh nhìn cô bằng vẻ mặt khiếp sợ: “Giờ cậu mới nhìn ra ư?”
 
Giang Tuyết Huỳnh: “…”
 
“Nhìn ra thì nhìn ra rồi, nhưng không biết Diệp Điềm Linh nghĩ thế nào?” Cô đáp.

 
“Không phải Diệp Điềm Linh thích Trì Thanh à?” Thẩm Manh Manh ngẫm nghĩ gì đó, sau lại dừng bước: “Lúc đứng xếp hàng chờ lên vòng đu quay bọn tớ có tán gẫu mấy câu, chính miệng cậu ấy cũng nói Trì Thanh khó theo đuổi.”
 
“Cậu ấy còn định thử lại nhưng nếu thật sự không được thì có lẽ người tiếp theo sẽ ngon hơn.” Thẩm Manh Manh không để ý lắm, cô ấy cũng cảm thấy chuyện này buồn cười: “Không phải Lâm Mỹ Tử cũng nói rồi sao? Cậu ấy đổi bạn trai còn nhanh hơn thay quần áo nữa kìa, người ta sống thoải mái vậy mà.”
 
“Thật ra thì cậu…” Thẩm Manh Manh duỗi khuỷu tay huých vào người cô, rõ ràng cô ấy hứng thú với chuyện của cô hơn Diệp Điềm Linh. Cô gái khẽ chớp mắt, cố tình kéo dài giọng: “Trần Lạc Xuyên… Sao lại thế này? Hử?”
 
Mà điều kỳ lạ là Giang Tuyết Huỳnh vừa nghe Thẩm Manh Manh nói vậy thì bỗng sửng sốt, quay đầu liếc Trì Thanh một cái theo bản năng.
 
Sau khi bước xuống từ đài ngắm cảnh, người thiếu niên luôn cúi đầu, thi thoảng lại trò chuyện câu được câu không với Trương Thành Dương, thoạt nhìn tâm trạng có vẻ không tồi, khoé môi khẽ cong tạo thành vòng cung vừa phải, không hề để ý tới động tĩnh của cô.
 
Cô nhìn Trì Thanh làm gì?
 
Cái liếc mắt vô tình ấy khiến Giang Tuyết Huỳnh ngẩn người, đến khi nhận ra cô cảm thấy nghi hoặc.
 
Đại khái là vì không khí vừa nãy có hơi mập mờ?
 
Suy cho cùng đây cũng chẳng phải suy nghĩ hay ho gì mấy, đủ để gọi là nguy hiểm.
 
Giang Tuyết Huỳnh ý thức bản thân cần ngừng suy nghĩ về nó, cô nhanh chóng bóp ch3t suy nghĩ nguy hiểm này từ trong nôi, nhìn Thẩm Manh Manh bằng ánh mắt nghiêm túc: “Đợi xem bắn pháo hoa xong tớ sẽ nói cho cậu.”
 
Quả nhiên, Thẩm Manh Manh mừng ra mặt: “Thật không? Cậu không được lừa tớ đâu đấy.”
 
Tám rưỡi tối, cuối cùng buổi trình diễn bắn pháo hoa cũng bắt đầu.
 
Bọn họ chen chúc trong đám đông, bên tai văng vẳng tiếng xuýt xoa hô hào của đám người. Giang Tuyết Huỳnh ngẩng đầu nhìn ánh đèn đuốc và những bông hoa màu bạc rực rỡ nở rộ giữa trời đêm.
 
Cô không kìm lòng được, liếc nhìn những người bạn đứng bên cạnh.
 
Lâm Mỹ Tử khoác cánh tay Đoàn Tường, Trương Thành Dương và Thẩm Manh Manh vừa nói vừa cười, trong khi Tưởng Nhạc Thiên thì đang trêu chọc Diệp Điềm Linh.
 
Vốn dĩ cô muốn thử xem có thể tìm được Trần Lạc Xuyên hay không, ánh mắt chậm rãi quét qua đám người. Quả nhiên, dường như cô có thể nhìn thấy một bóng người cao lớn thẳng tắp ở chỗ ngã rẽ đang cười đùa với mấy người bạn.
 
Cô không có ý định tiếp tục nhìn theo bóng người đó nữa, nhẹ nhàng chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
 
Và ở thời khắc pháo hoa lung linh nhất, cô nhìn thoáng qua Trì Thanh.
 
Trông sắc mặt người thiếu niên lạnh nhạt hờ hững, lông mi vừa dài vừa dày. Anh chăm chú nhìn pháo hoa trên bầu trời đêm, cô không biết anh đang suy nghĩ cái gì, hoặc có lẽ anh chẳng nghĩ gì hết.
 
Ngay khoảnh khắc ấy, pháo hoa từ từ bắ n ra hai bên rồi rơi xuống như không điểm tựa tạo thành một vòng cung ánh sáng phản chiếu lên mái tóc anh, trên khuôn mặt trắng nõn in hằn những tia sáng lấp lánh màu xanh, màu tím hay màu đỏ nhạt.
 
Ngay cả pháo hoa cũng làm nền cho anh.
 
Có lẽ cảm giác được điều gì đó, anh nhìn về phía cô, tựa như người thiếu niên bước ra từ bộ truyện.
 
Bốn mắt nhìn nhau, anh không nói gì cả.
 
Pháo hoa phản chiếu trong đôi mắt màu hổ phách của anh.
 
Trong làn gió đêm ngày hè, hai hàng lông mày thoáng lộ vẻ dịu dàng.
 
Có lẽ là bởi vì lúc Trì Thanh nhìn ai đó, hiếm khi nào anh chủ động tránh ánh mắt đối phương. Dù có đụng phải đôi mắt sáng màu của Trì Thanh bao nhiêu lần chăng nữa, người ta vẫn luôn có một ảo giác rằng bản thân cảm thấy hoảng sợ. 
 
Bây giờ anh khác rất nhiều so với thời cấp hai.
 
Thời khắc này, đứng giữa đám người Trì Thanh hoàn toàn xứng đáng trở thành tiêu điểm. Dường như anh sinh ra là để tỏa sáng, trong chốc lát, ngay cả cô cũng vô thức quên đi tất thảy những gì anh từng trải qua.
 
Giống như pháo hoa đang cố gắng nở rộ để vùng khỏi màn đêm tối, cuối cùng nó sẽ đạt tới điểm cao ở một thời điểm nhất định nào đó, khiến người ta loá mắt và được mặc định là rực rỡ.
 
Trong mùa hè này cô đã chứng kiến quá nhiều thiếu niên hư đốn chỉ biết lừa lọc, hay sự suy đồi đạo đức ở họ. Và cô cũng chứng kiến sự kiêu ngạo trời sinh ăn sâu vào tận cốt tuỷ của anh, phá kén thành bướm, quyết chí không thay đổi.
 
Cô có một dự cảm mơ hồ, anh sẽ không dừng lại, có lẽ một ngày nào đó cô và anh sẽ cách biệt càng lúc càng xa…
 
Nhưng ngay tại khoảnh khắc này, pháo hoa dừng lại, người thiếu niên dừng lại, gió nhẹ hiu hiu, có mấy người bạn đứng bên cạnh.
 
Đây có lẽ sẽ là điều cô luôn khắc ghi trong lòng.
 
Một đêm hè đáng nhớ.
 

 
Cô xem xong pháo hoa, về đến nhà đã là gần mười giờ. Nhưng nhiệt huyết sục sôi trong cơ thể vẫn chưa nguội lạnh.
 
Tắm xong, Giang Tuyết Huỳnh ngồi ở đuôi giường, lật xem từng bức ảnh và video mà cô đã quay.
 
Cô đã lặng lẽ ấn chụp người thiếu niên đứng dưới màn pháo hoa lộng lẫy, một hình ảnh anh đứng im mãi mãi.
 
Đương nhiên cũng có cả Trần Lạc Xuyên.

 
Đây là bức ảnh chụp vội, trong bức hình chất lượng kém đó là cậu thiếu niên quay đầu cười nói với bạn, gió đêm thổi tung góc áo.
 
Nhìn mãi, Giang Tuyết Huỳnh bắt đầu vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc cô phải giải thích với Thẩm Manh Manh thế nào?
 
Nói thật, đây là một chuyện rất đáng xấu hổ.
 
Cực kỳ, cực kỳ xấu hổ luôn.
 
Có điều, việc bị Thẩm Manh Manh nhìn thấu tâm tư của mình về Trần Lạc Xuyên chưa chắc đã không phải chuyện may mắn.
 
Điều may mắn là, cuối cùng cô cũng có người để tâm sự.
 
Những cô gái đang ở tuổi dậy thì luôn mộng mơ về những thứ lãng mạn ngọt ngào, hay có những tâm sự buồn rầu, họ có thể kể cho một người bạn thân khác để cùng chia sẻ.
 
Khoảnh khắc ấy, thậm chí đối tượng yêu thầm là ai cũng không quan trọng.
 
Quan trọng là có thể ăn cây kem với bạn bè, trêu chọc nhau, tạo cho nhau khoảng thời gian tuổi trẻ với những trận đùa vui ngây ngô.
 
Nghĩ như vậy, ngày hôm sau Giang Tuyết Huỳnh đã thẳng thắn khai báo tất thảy từ đầu chí cuối với Thẩm Manh Manh. Cô khẽ gật đầu, khẳng định với cô ấy rằng mình biết gì sẽ nói hết, không nửa lời giấu giếm, thậm chí còn vung tay mời cô ấy đi ăn kem.
 
Khi họ nói những lời này là lúc cả hai cắn vào cây kem nhỏ, đung đưa chân ngồi trên khán đài sân thể dục.
 
Độ lạnh của cây kem truyền đến khiến Giang Tuyết Huỳnh không nhịn được khẽ rùng mình một cái, cô nhẹ nhàng lắc lư cẳng chân.
 
Thú thật, từ đầu đến cuối cô luôn kiên trì và đặt niềm tin vào một thứ.
 
Bởi vì bản thân cô biết không có khả năng, nên yêu thầm là chuyện đến từ một phía là cô.
 
Cho dù cô từng khao khát có, nhưng cô chưa bao giờ thật sự nghiêm túc.
 
Suy cho cùng, việc tự nghĩ hay bịa ra câu chuyện yêu thầm mật ngọt linh tinh cũng đâu phải phạm pháp.
 
Với cô, Trần Lạc Xuyên là chàng trai khiến người ta dễ động lòng trong tuổi dậy thì, có thể thắp sáng cuộc sống trung học buồn tẻ của cô.
 
Cô không mong đợi những ảo tưởng không thực tế, thứ cô hy vọng chỉ đơn giản là có thể sống trong phạm vi của mình, sống hết mình mỗi ngày. Mặt trời lặn hôm nay, làn gió đêm hiu hắt, màn bắn pháo hoa ngày hôm qua và một lần chạm mặt Trần Lạc Xuyên trong mơ hồ, tất cả là những điều lãng mạn được cô cất giấu.
 
Chẳng mấy chốc đã ăn hết một cây kem nhỏ.
 
Ăn xong miếng cuối cùng, Giang Tuyết Huỳnh nhảy xuống bậc thang chạy đi vứt rác, khi nhìn thùng rác, đột nhiên cô nhớ đến ánh mắt như đang suy tư gì đó của Lâm Mỹ Tử ngày nọ.
 
Mặc dù không bị lừa lên vòng đu quay, nhưng trong lòng cô luôn có dự cảm Lâm Mỹ Tử sẽ tới tìm mình nói rõ một lần nữa.
 
Chỉ là cô không ngờ, người tới tìm cô trước sẽ là Diệp Điềm Linh.
 
Khi đó cô đang ghé sát mặt xuống bàn, chăm chú điền bản đăng ký tham gia đại hội thể thao.
 
Đại hội thể thao của trường Trung học phổ thông số Hai đang đến rất gần, thầy Lưu chủ nhiệm lớp yêu cầu mọi cá nhân trong lớp phải tích cực tham gia, lấy việc học làm trọng nhưng cũng không được quên rèn luyện thân thể.
 
Nếu không thể né tránh được, vậy chỉ còn cách đón nhận. Giang Tuyết Huỳnh nhìn lướt qua danh sách, bắt đầu tìm kiếm một phần thi có thể đục nước béo cò một cách dễ dàng nhất.
 
Nhưng ai ngờ chỉ vừa động bút đã chạm trúng phần nhảy xa.
 
Đúng lúc này, Diệp Điềm Linh bỗng quay sang hỏi cô: “Huỳnh Huỳnh, cậu có thể ra ngoài với tôi một chút được không? Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
 

 
Ngòi bút vừa động, Giang Tuyết Huỳnh giật mình, lẳng lặng đóng nắp bút, theo Diệp Điềm Linh ra ngoài phòng học, cả hai đứng trước lan can hành lang.
 
Cô có thể đoán được đại khái ý đồ đến đây của Diệp Điềm Linh.
 
Quả nhiên, vừa ra khỏi phòng học, cách xa đám người, thậm chí Diệp Điềm Linh còn không quay đầu, cô ta vào thẳng vấn đề.
 
“Mỹ Tử nói cậu và Trì Thanh quen nhau, cậu quen cậu ấy thật sao?”
 
Giang Tuyết Huỳnh không trả lời vấn đề này ngay, cô có hơi thất thần.
 
Đây cũng là lần đầu tiên cô ý thức được lý do tại sao Lâm Mỹ Tử có thể chơi thân với Diệp Điềm Linh.
 
Lâm Mỹ Tử có ngoại hình xinh đẹp sáng sủa, mà Diệp Điềm Linh lại đẹp theo kiểu ngọt ngào. Thoạt nhìn hai người họ không có điểm gì giống nhau nhưng khi nói chuyện lại toát lên khí chất kiên định không thể nghi ngờ và cũng không thể phủ nhận.
 
“Đúng vậy.” Giang Tuyết Huỳnh vội hoàn hồn, cánh môi cô khẽ mím, cô không phủ nhận: “Tớ với cậu ấy là bạn học chung thời trung học cơ sở.”
 
“Xin lỗi…” Cô nói: “Tớ không cố ý giấu giếm chuyện này.”
 
Nghe vậy, Diệp Điềm Linh không nhịn được khẽ liếc mắt nhìn cô một cái.
 
Ánh mắt đó giống như lần đầu tiên gặp cô.

 
“Cậu thật đúng là…” Dường như cô ta đang tìm kiếm thứ ảo giác phù hợp nào đó: “Khiến tôi ngạc nhiên.”
 
“Nhưng mà cũng không sao.” Diệp Điềm Linh lắc đầu nói: “Tôi không để bụng.”
 
“Suy cho cùng, nếu hai người muốn ở bên nhau thì đã ở bên nhau từ lâu rồi đúng không?”
 
“Ai có thể ngờ rằng đến cả cậu cũng có thể quen biết Trì Thanh.”
 
Không biết có phải do cô nghĩ nhiều hay không, nhưng cách nói chuyện của Diệp Điềm Linh khiến cô cảm thấy không thoải mái, điều này làm Giang Tuyết Huỳnh nhớ lại ngôi trường cô từng chuyển tới trước đây.
 
Từ trước đến nay cô luôn thiên về các môn học còn lại, bởi vì cô học toán rất dở, thứ hạng trong lớp lúc nào cũng chỉ nhàng nhàng.
 
Trong bài kiểm tra giữa kỳ ngày đó, tình cờ đề toán tương đối đơn giản, cô đạt điểm tuyệt đối là một trăm. Kết quả kỳ thi của cô không tồi, không có gông cùm xiềng xích mà môn toán mang lại, thứ hạng của cô lao nhanh như tên lửa, vọt lên dẫn đầu lớp.
 
Lúc ấy kết quả kiểm tra của cô bạn chơi cùng cô không được tốt lắm, cô tới an ủi cô ta, nhưng đối phương chẳng những biết ơn cô, ngược lại còn khóc lóc nói: “Đến cả cậu cũng có thể đạt điểm cao.”
 
Đến cả cậu.
 
Cũng có thể.
 
Giống như trong mắt một số người, có những người sinh ra đã tầm thường, từ trước đến nay luôn yên lặng, nên an phận, không tranh không đoạt, không nổi bật, không xuất sắc, cam tâm làm phông nền cả đời.
 
Nếu một ngày nào đó phông nền ấy trở nên sống động hơn, có lẽ họ sẽ thấy khó tin hơn cả việc nhìn thấy khủng long bạo chúa sống lại.
 
Xét về mặt chủ quan, Diệp Điềm Linh không có ác ý.
 
Giang Tuyết Huỳnh không muốn tiếp tục dây dưa thêm về đề tài này, cô chọn cách bỏ qua nó, mở miệng hỏi: 
 
“Cậu nói đi… Muốn nhờ chuyện gì?”
 
Chần chờ nửa giây, cô bồi thêm một câu: “Còn nữa, Lâm Mỹ Tử nói thế nào?”
 
“Cậu ấy khuyên tôi không nên theo đuổi nữa, còn nói chắc cậu và Trì Thanh quen nhau, hơn nữa mối quan hệ cũng khá thân thiết.”
 
Cách nói này như đang mập mờ ám chỉ về điều gì đó nhưng rõ ràng Diệp Điềm Linh không cho là đúng.
 
“Thật ra tôi cũng hơi bối rối, tôi luôn cảm thấy không nên tranh đấu nửa vời như vậy.”
 
Dứt lời, đột nhiên cô ta lôi một phong thư ra.
 
Giang Tuyết Huỳnh nhìn rõ phong thư trên tay cô ta.
 
Bìa màu hồng phấn, trông cực kỳ đáng yêu, thậm chí còn có hình thỏ con.
 
Điều quan trọng nhất là…
 
“Tôi không muốn bản thân phải hối hận…” Diệp Điềm Linh nói: “Cho nên muốn nhờ cậu chuyển cái này cho cậu ấy giúp tôi.”
 
Đây là cái gì, không cần đáp án cũng biết.
 
Đó là thư tình.
 
Giang Tuyết Huỳnh ngẩn ngơ một lúc lâu, mãi lúc sau mới miễn cưỡng áp chế trái tim đập loạn.
 
Từ từ…
 
Đây là tốc độ kiểu gì thế?
 
Mới đó đã đưa thư tình, nhanh quá rồi đấy! Chưa kể, mấy thứ này cũng nhờ người khác đưa hộ được sao?


 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!