Gần cuối năm, Thẩm Triều Uyên lại nhàn rỗi hơn.

Nghỉ đông xong, Minh Sanh không có việc gì làm, nếu không phải đi đến Giản Án Cư với Thẩm Triều Uyên thì chính là đi sửa soạn cho cái ổ nhỏ của bản thân.

Trong Giản Án Cư phần lớn là do Triệu Tiết lo liệu, mỗi lần đi đi lại lại Minh Sanh đều có thể thấy anh ta.

Hôm nay là hai mươi tám tháng chạp, vừa rồi Thẩm Triều Uyên nhắn cho cô, bảo cô qua đó.

Cô và Thẩm Triều Uyên rất ít khi dùng WeChat để trao đổi, đây là một trong số ít lần anh chủ động nhắn WeChat cho cô.

Sau khi Minh Sanh trả lời anh chữ “Vâng”, cô chợt phát hiện chỗ không đúng.

Tuy lịch sử nhắn tin WeChat của cô và Thẩm Triều Uyên không nhiều lắm, nhưng vẫn phải có, nhưng bây giờ, giao diện nhắn tin chỉ lẻ loi trơ trọi hai câu nói vừa rồi.

Vậy lịch sử nhắn tin lúc trước đâu?

Minh Sanh không nhớ lúc trước bản thân đã xóa lúc nào, có thể là xóa nhầm, cô cất điện thoại di động đi, cũng không nghĩ sâu.

Minh Sanh gọi taxi, chỉ hướng tới Giản Án Cư, đây là lần tụ họp cuối cùng của bọn họ, muốn gặp lại chỉ sợ phải sang năm sau thôi.

Trên đường đi, Minh Sanh trông thấy xe trên đường đã không còn nhiều như trước, vài xe thưa thớt chạy vội vàng, sau đó càng lúc càng xa.

Trên đường không kẹt xe, chưa đến 20 phút đã đến cửa ra vào của Giản Án Cư, Minh Sanh trả tiền rồi xuống xe.

Advertisement



Cô thường tới nơi này, nhân viên phục vụ ở đây đã sớm nhận ra cô, thấy Minh Sanh đến thì tự động ra dẫn đường.

Lần này thay đổi phòng bao khác, cũng có thêm rất nhiều người Minh Sanh không biết, nhưng những thứ này cũng không phải thứ cô nên để ý, cô chỉ cần ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thẩm Triều Uyên là được rồi.

Mấy ngày gần đây, cô và Thẩm Triều Uyên cứ dính lấy nhau, anh đi đâu cũng đưa cô đi theo.

“Chị dâu, chị tới rồi, muốn uống gì, đúng lúc  có nhân viên phục vụ ở đây, chị cứ tự nhiên gọi món đi đừng khách sáo.” Trừ Thẩm Triều Uyên ra, người duy nhất cô quen ở chỗ này chỉ có Triệu Tiết đang chào hỏi cô thôi.

Minh Sanh cười cười với anh ta: “Cảm ơn.”

Trước khi cô đến, cuộc chơi đã nóng lên, trong đó có một người tóc xanh mà cô không biết nói to nhất, vẫn luôn la hét Triệu Tiết chơi xấu.

Bọn họ đang chơi trò chơi, Minh Sanh nhìn không hiểu, chỉ có thể cúi đầu nhấp một ngụm nước chanh mà Triệu Tiết mới bảo phục vụ đưa cho cô.

“Có phải rất nhàm chán không?” Minh Sanh vừa nhấp một hớp nước chanh, Thẩm Triều Uyên bên cạnh liền cúi đầu đến gần.

“Cũng được.” Minh Sanh ngước lên chạm vào ánh mắt của anh, hơi sững sờ.

Một giây trước, cô nhìn thấy rõ ràng trong mắt Thẩm Triều Uyên thoáng qua chút dịu dàng.

Không chỉ hôm nay, khoảng thời gian trước cũng như thế.

Thẩm Triều Uyên thay đổi rồi, Minh Sanh không biết vì sao mà anh lại thay đổi, nhưng mà hình như cô càng thích sự dịu dàng hiếm có của anh ở nơi này.

Bởi vì Thẩm Triều Uyên như thế này càng giống anh ấy.

Cứ coi như là mơ tiếp một giấc mơ đi, dù sao giấc mơ dài cũng chỉ còn lại nửa năm nữa.

Có lẽ là sợ cô nhàm chán, hoặc có lẽ là bản thân Thẩm Triều Uyên cảm thấy nhàm chán, hai người trò chuyện câu được câu chăng.

Thẩm Triều Uyên hỏi: “Năm nay định ở đâu?”

Minh Sanh rũ mắt xuống, nghiêm túc trả lời: “Ở nhà.”

Thẩm Triều Uyên “Ừ” một tiếng, không hỏi sâu hơn.

Anh chỉ biết là Minh Sanh là người địa phương, còn lại cũng không quá hiểu rõ, xuất phát từ sự tôn trọng, anh cũng không điều tra Minh Sanh, cũng cấm người bên cạnh tự tiện đi nghe ngóng.

Sở dĩ lúc trước chọn trúng Minh Sanh, cũng chỉ bởi vì cô là cô mà thôi.

Cho nên đối với gia cảnh nhà cô, Thẩm Triều Uyên vẫn không rõ lắm.

“Sau Tết có rảnh không?” Sau khi im lặng, Thẩm Triều Uyên lại hỏi.

Minh Sanh tính toán kế hoạch trong mấy ngày sau tết, mở miệng trả lời: “Chắc là sau mồng năm sẽ rảnh.”

“Có chuyện gì à?” Minh Sanh trả lời xong lại mấp máy môi, hỏi ra thắc mắc trong lòng.

“Đi gặp một người với anh.” Thẩm Triều Uyên nhìn về phía xa xa, nhàn nhạt mở miệng.

“Gặp ai?” Cô hỏi.

Sau một phút đồng hồ trầm mặc, Thẩm Triều Uyên mới chậm rãi mở miệng: “Ông nội anh.”

“Vâng.” Minh Sanh đồng ý rất kiên quyết.

Có lẽ ông nội của Thẩm Triều Uyên là người rất quan trọng với anh.

Minh Sanh nhìn thấy sự ấm áp và dịu dàng trong mắt anh khi anh nói hai chữ “ông nội” này.

Cô sẵn sàng đi gặp một lần với anh.

“Em nói này anh với chị dâu, hai người đang thầm thì cái gì đấy! Mau đến đây chơi cùng đi, lần tụ họp tiếp phải chờ đến năm sau đó!” Triệu Tiết thật sự thua rất nhiều, chỉ có thể lái sang chủ đề khác, nên muốn kéo luôn cả Thẩm Triều Uyên và Minh Sanh xuống nước.

Bọn họ đang chơi đổ xúc xắc, thua sẽ bị phạt, Minh Sanh quan sát trong chốc lát, trò chơi không có gì khó lắm, trọng điểm là ở hình phạt.

Cũng giống như bây giờ, Triệu Tiết cứ ngỡ rủ Thẩm Triều Uyên vào chơi sẽ có thể trở mình, ai dè lại như muối bỏ bể, thua còn nhiều hơn, cô bạn gái nhỏ tới đây với anh ta lại đâm thêm một nhát, nói anh ta vô dụng.

Mà Thẩm Triều Uyên bên cạnh cô xắn ống tay áo sơ mi lên, cổ áo hơi mở, vẫn là khuôn mặt bình tĩnh như mọi ngày, vận may lại tốt một cách lạ thường, nhiều lần chọn trúng.

Cuối cùng, Triệu Tiết là người thua nhiều nhất.

Chơi đã đời thì người thua vẫn là Triệu Tiết, anh ta bắt đầu chơi xấu, la hét đòi  đổi trò khác.

Lúc này, Minh Sanh ghé vào tai Thẩm Triều Uyên, nói mình muốn đi toilet.

Thẩm Triều Uyên gật đầu, tỏ vẻ biết rồi.

Mùa đông, “bà dì” đến, quả thực làm cho người ta không dễ chịu chút nào, huống chi mới vừa rồi cô còn uống vài ngụm nước chanh, tuy nước chanh không bỏ đá, nhưng cũng có chút lạnh.

Mười phút sau, Minh Sanh ra khỏi toilet, cô ôm lấy bụng dưới đau âm ỉ, đi ngang qua hành lang, gặp một người phụ nữ.

Trong tay người phụ nữ vân vê một điếu thuốc, làn khói lượn lờ qua hơi thở.

Minh Sanh biết cô ấy, bà chủ của Giản Án Cư – Giản Tang.

“Dì cả đến à?” Giản Tang thấy Minh Sanh đi từ toilet ra, một tay còn ôm lấy bụng dưới, thoáng chốc đã hiểu được.

Giọng nói của cô ấy rất quen: “Có cần tôi tìm người chuẩn bị cho cô chút nước đường đỏ hay túi chườm nóng không?”

“Cô biết tôi à?” Minh Sanh không tin một bà chủ sẽ quan sát một khách hàng xa lạ cẩn thận như thế.

Ánh mắt của người phụ nữ dường như đang nói “Cô đang nói đùa sao”, cô ấy cười xùy một tiếng: “Bạn gái của Thẩm Triều Uyên, ngay cả nhân viên phục vụ ở chỗ này cũng biết, cô cảm thấy tôi sẽ không biết à?”

Cô ấy gọi tên Thẩm Triều Uyên, nói cách khác, hẳn là cô ấy quen biết Thẩm Triều Uyên, hơn nữa quan hệ còn không tệ.

Có lẽ là Giản Tang sợ cô hiểu lầm, sau khi hít một hơi liền giải thích: “Cô đừng hiểu lầm, tôi không có quan hệ gì với anh ta cả, chỉ là Giản Án Cư này có cổ phần của anh ta mà thôi.”

Minh Sanh cong môi: “Tôi đâu có hiểu lầm, cũng sẽ không hiểu lầm.”

Lông mày Giản Tang nhíu lại: “Thẩm Triều Uyên tìm được một người bạn gái như cô thật là có chút thú vị.”

Khó trách trợ lý Tiểu Thiên Từ của cô nhớ mãi không quên như thế.

“Chính thức tự giới thiệu một chút, tôi là Giản Tang.” Giản Tang đứng thẳng người, duỗi tay về phía Minh Sanh.

Minh Sanh dừng vài giây, cũng đưa tay phải ra, giơ lên.

“Tôi là Minh Sanh.”

Hai người nhìn nhau, thấy điều gì đó khác thường trong mắt người kia..

Giản Tang nhìn bóng lưng của Minh Sanh, nhẹ chậc một tiếng, thấp giọng thì thào: “Thẩm Triều Uyên tìm được bảo bối này ở đâu vậy? Đúng là khiến cho người ta không nhìn thấu.”

Trên đường đi, Minh Sanh nhớ lại vài giây vừa rồi đối mặt với Giản Tang, thở dài một hơi.

Giản Án Cư, Giản Án Cư.

Không biết có phải là trùng hợp hay không, cô đột nhiên nghĩ đến diễn viên vừa nhận được giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc nhất – Tưởng Án.

Càng trùng hợp hơn chính là bông tai trên tai phải của cô ấy giống bông tai trên tai trái của Tưởng Án trên tạp chí như đúc.

Ở một buổi phỏng vấn nào đó, Tưởng Án nói bông tai này là cô ấy đặt làm riêng, trên đời này chỉ có một bộ duy nhất.

Nhưng Minh Sanh không có hứng thú đi thăm dò chuyện của người khác.

Cuộc sống của cô đã đủ giày vò cô rồi.

Minh Sanh đi đến góc hành lang, vừa định rẽ qua  thì đột nhiên nghe thấy hành lang bên kia vang lên một giọng nam trong trẻo.

Là Triệu Tiết đang nói chuyện, Minh Sanh lui về sau, lẳng lặng đứng yên ở đó.

“Em nói này anh, anh vẫn không có ý định kết hôn với chị dâu à?”

“Em cảm thấy chị dâu rất tốt mà, anh đừng quá để ý đến những lời của mấy người kia, bọn họ nói là vì cái gì cũng không phải anh không biết.”

“Hơn nữa em thấy được chị dâu thật lòng với anh, huống chi anh đối với chị dâu... Dù sao lấy chị dâu anh cũng không lỗ, còn có thể tránh đi rất nhiều phiền toái.”

Nghe Triệu Tiết nói, ánh mắt Minh Sanh lóe lên một cái, cô đang chờ đáp án của Thẩm Triều Uyên, hai tay hơi nắm chặt, cô đang lo lắng.

Minh Sanh trốn ở nơi hẻo lánh, đợi rất lâu mới nghe thấy Thẩm Triều Uyên lên tiếng: “Kết hôn… Không đơn giản như vậy đâu.”

Triệu Tiết tự động thay những lời này của anh thành anh không muốn lấy Minh Sanh: “Vậy vì cái gì mà anh không muốn lấy chị dâu? Không phải bởi vì chuyện của cô chú…”

Triệu Tiết không nói hết câu, bởi vì anh ta biết rõ, chuyện này là điểm cấm kỵ của Thẩm Triều Uyên, không được nhắc tới.

Thế nhưng anh thật sự không muốn Thẩm Triều Uyên phải chịu đựng nhiều như vậy.

Quả nhiên, sau khi Triệu Tiết nhắc tới hai người kia, sắc mặt Thẩm Triều Uyên thay đổi rõ ràng: “Sau này đừng nhắc đến bọn họ ở trước mặt tôi.”

Triệu Tiết liên tục gật đầu: “Xin lỗi anh.”

Thẩm Triều Uyên giơ tay lên: “Cậu vào trước đi.”

Từ đầu đến cuối, anh đều không nói đến chuyện có lấy Minh Sanh hay không.

Nhưng theo lời của anh, Minh Sanh đã nghe được ý từ chối rõ ràng, điều này làm cho cô thở phào nhẹ nhỏm.

Không có là tốt rồi, cô nghĩ.

Cuộc tình của bọn họ đã được định trước là không có có kết quả gì, vẫn giữ khoảng cách với nhau, đến lúc chia tay cũng không xảy ra quá nhiều phiền toái.

Cái này giống với điều kiện lúc trước của bọn họ, chỉ cần yêu đương là được rồi, không liên quan đến những cái khác.

Nghĩ tới đây, nỗi lo sợ bất an của Minh Sanh vì sự thay đổi dạo gần đây của  Thẩm Triều Uyên thoáng cái bình tĩnh lại.

Có lẽ anh chỉ đơn giản là bớt thờ ơ lại thôi, dù sao quen nhau lâu như vậy, có chút thay đổi cũng là bình thường.

——

Hôm nay là 30 tết, Minh Sanh dậy từ sáng sớm, dán câu đối lên cửa căn hộ.

Cho dù đón năm mới một mình, Minh Sanh vẫn chuẩn bị rất nhiều đồ.

Treo rèm xong, cô lần lượt nhận được điện thoại của chú Lâm và dì Hứa đang ở nước ngoài, cùng với bố nuôi, mẹ nuôi nhà họ Sơ.

Bọn họ vẫn giống như mấy ngày trước, đều hỏi cô có muốn đến chỗ của bọn họ cùng đón năm mới hay không.

Minh Sanh từ chối từng người một, năm nay cô vẫn muốn ở lại thành phố Thanh với mẹ.

Năm ngoái, cô đã bán căn phòng cũ ở phố Minh, nơi cô sinh ra và lớn lên.

Có quá nhiều ký ức liên quan đến con ngõ kia.

Thế nhưng một chút lưu luyến cô cũng không có, sau khi tìm được người mua phù hợp, Minh Sanh không chút do dự lập tức bán phòng cũ đi.

Cô giữ lại một phần tiền bán nhà, một phần cô gửi cho bố nuôi và mẹ nuôi đang dưỡng lão ở thị trấn Nam Nính.

Trong điện thoại, sau khi Minh Sanh từ chối về thị trấn Nam Nính đón năm mới, người bên kia thở dài: “Sanh Sanh à, con đã ở đó hai năm rồi, mẹ và bố nuôi của con đều nhớ con lắm.”

Tay cầm điện thoại của Minh Sanh run nhẹ: “Con xin lỗi, mẹ nuôi, năm nay con vẫn muốn ở cùng mẹ của con.”

Minh Sanh không biết sau khi cô lên trời có còn… bị bắt nạt nữa hay không, nhưng có lẽ mấy người làm chuyện xấu kia không lên thiên đường được.

“Không sao đâu, con như thế là phải, chờ đến năm sau con hết bận rồi quay về thăm, cũng đã lâu còn không về thăm Yểu Yểu rồi.” Ở thị trấn Nam Nính xa xôi, mẹ Sơ lau khóe mắt, nhẹ giọng thở dài.

Minh Sanh gật đầu “Vâng” một tiếng, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Mẹ nói với Yểu Yểu, đừng giận con, chờ con hết bận sẽ về thăm cô ấy.”

Mẹ Sơ lên tiếng: “Mẹ sẽ nói với con bé, lúc trước các con thân nhau như vậy, sao con bé lại giận con được chứ!”

Sau khi cúp điện thoại, một mình Minh Sanh lái xe đến nghĩa trang Thanh Viên ở ngoại ô.

Nơi đây phong cảnh vui mắt, nghe nói là mảnh đất phong thủy hiếm có, vì vậy ngôi mộ ở đây cũng đắt gấp đôi so với chỗ khác.

Mẹ Minh Sanh chôn cất ở chỗ này.

Lúc đi trên đường, Minh Sanh mua một bó hoa hồng đỏ lớn, cô đặt hoa hồng trước bia mộ.

Minh Sanh chọn ảnh lúc còn trẻ của mẹ để làm ảnh trên bia mộ.

Khi đó, mẹ cô cũng giống như tên của bà ấy vậy, xinh đẹp[1] bốn phương.

[1] Tên của mẹ Minh Sanh là Minh Diễm, có nghĩa là xinh đẹp.

Mà khuôn mặt Minh Sanh cực kỳ giống mẹ của mình.

Cánh hoa hồng lay động trong gió lạnh, Minh Sanh đứng ở đó, im lặng nhìn người phụ nữ trên tấm bia.

Mãi lâu sau, một giọt nước mắt tràn mi, giọng nói không nhịn được run rẩy: “Mẹ, con lại mang hoa hồng đến cho mẹ đây.”

“Hy vọng kiếp sau mẹ sẽ được sinh ra trong một gia đình giàu có, không trọng nam khinh nữ, trong sân trồng đủ loại hoa hồng tốt nhất.”

“Như vậy mẹ cũng sẽ không bị những lời đường mật của một người đàn ông và một đóa hoa hồng không biết hái từ chỗ nào lừa gạt, cuối cùng chôn vùi cuộc đời của mình.”

Minh Sanh đứng trước mộ, từng bông tuyết nhỏ nhẹ nhàng rơi xuống, cô mặc một chiếc áo khoác màu đen dài đến mắt cá chân, phía trên rơi đầy một tầng tuyết trắng.

Lúc đầu, Minh Sanh muốn đưa Minh Diễm về quê của bà ấy, an táng ở thị trấn Quan Minh, nhưng lại sợ kiếp sau bà ấy lại bị ném vào chỗ xa xôi như thị trấn Quan Minh.

Vì vậy cuối cùng, Minh Sanh chọn nơi này, cách thành phố không gần cũng không xa.

Chỉ mong kiếp sau bà ấy có thể vào một gia đình tốt.

Lúc Minh Sanh về căn hộ, sắc trời đã tối hẳn, ngoài cửa sổ là ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà.

Trước khi cô lên, nhìn thấy dưới lầu có người chuẩn bị bắn pháo hoa, rất nhiều người tập trung cùng một chỗ, cực kì náo nhiệt.

Minh Sanh nấu một mâm sủi cảo, sủi cảo là hôm qua cô gói, gói cả đống để vào trong tủ lạnh, nhiêu đó chắc đủ cho cô ăn trong hai tuần.

Minh Sanh đặt cái bàn nhỏ ở trước cửa sổ, ngồi lên tấm thảm lông dày đã trải trước, mang sủi cảo nóng hổi lên.

Chuẩn bị xong hết mọi thứ, điện thoại Minh Sanh cũng sáng lên.

Từng tin nhắn “Giao thừa vui vẻ”, “Năm mới vui vẻ” quét sạch cửa sổ WeChat của cô, đồng thời ngoài cửa sổ “Đoàng” một tiếng, Minh Sanh men theo âm thanh ngẩng đầu nhìn lên.

Pháo hoa đủ mọi màu sắc phủ kín cả bầu trời, xen kẽ với ánh đèn sặc sỡ trong thành thị, tạo thành một đêm giao thừa lung linh đẹp đẽ.

Xem hết pháo hoa rực rỡ, sủi cảo trên bàn đã nguội, Minh Sanh cũng không vội ăn, trên WeChat có rất nhiều tin nhắn, cô trả lời từng cái một.

Minh Sanh lần lượt gửi tiền lì xì cho mấy cô bạn cùng phòng, còn có chú dì cùng với bố nuôi và mẹ nuôi.

Triệu Tiết cũng gửi tiền lì xì cho cô, số tiền còn không nhỏ, đây là điều Minh Sanh không nghĩ tới, nhưng cuối cùng cô cũng không nhận, chỉ nhắn lại câu giao thừa vui vẻ.

Xử lý xong phần lớn tin nhắn, còn lại hai cái cuối cùng.

Lúc này vừa vặn đến 0 giờ.

Minh Sanh nhìn hai cái tên trên giao diện WeChat, hoàn toàn ngơ ngẩn.

Cô chưa từng có nghĩ tới có một ngày, Thẩm Triều Uyên và Lâm Thuật Ngôn cùng một lúc gửi một tin nhắn giống nhau cho cô.

Minh Sanh cũng chỉ sửng sốt một giây, không do dự nhiều lập tức bấm vào giao diện nhắn tin với Lâm Thuật Ngôn.

Khu nhà cũ của Thẩm gia.

Thẩm Triều Uyên đứng ở ngoài ban công phòng ngủ, nhìn chằm chằm vào tiền lì xì mà Minh Sanh gửi đến lúc 0 giờ lẻ một phút, hơi nhíu lông mày, môi mỏng nhếch lên, không biết đang nghĩ gì.

——

Bầu không khí náo nhiệt của năm mới tan biến rất nhanh, ít nhất thì Minh Sanh thấy như thế, mùng sáu tháng giêng, người đi lại trong tiểu khu ít đi rất nhiều.

Trong lúc đón năm mới, Minh Sanh cũng không nhàn rỗi, cô chuẩn bị quà tốt nghiệp cho mấy người Nhuế Giai, hộp quà cô cũng đã đặt hàng, mấy ngày sẽ tới nơi.

Mấy ngày còn lại, cô vẫn luôn ở trong nhà, Thẩm Triều Uyên không nói cụ thể là ngày nào, cô cũng không hỏi, bây giờ cô không có chuyện gì khác.

Mùng chín tháng giêng, cô nhận được điện thoại của Triệu Tiết.

“Chị dâu, ông nội của anh Uyên vừa mất tối hôm qua.”

Sau khi cúp điện thoại, Minh Sanh mãi lâu cũng không có phản ứng.

Mất?

Sao lại đột ngột như thế?

Đây là lần thứ ba Minh Sanh cảm nhận được sinh mệnh yếu ớt như thế.

Chỉ cần ông trời mất hứng, muốn mang ai đi cũng được.

Tang lễ được tổ chức rất đơn giản, lúc Triệu Tiết đưa Minh Sanh đến, chỉ có một mình Thẩm Triều Uyên đứng đó, cả người mặc đồ đen.

Nhìn bóng lưng của anh, Minh Sanh cảm nhận được sự cô độc và bi thương trên người anh.

“Chỉ có một mình anh ấy thôi sao?” Minh Sanh hỏi.

“Coi như thế đi, những người kia…” Nói đến đây, Triệu Tiết nhẹ giọng thở dài, giải thích qua loa: “Những người kia tới đây chỉ biết ầm ĩ đến ông nội Thẩm, nên anh ấy đuổi thẳng bọn họ ra ngoài.”

Thấy Triệu Tiết muốn nói lại thôi, Minh Sanh cũng không hỏi nhiều.

Cô bước lên trước, cầm chặt tay phải đang buông thõng của Thẩm Triều Uyên.

Không biết anh đứng ở chỗ này đã bao lâu, bàn tay to rộng lại chỉ có chút ấm áp ở lòng bàn tay.

Cô hiểu rõ nỗi đau mất đi người thân này.

Minh Sanh không lên tiếng, chỉ nắm lấy tay anh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy sự yếu đuối trên mặt Thẩm Triều Uyên.

Tình cảm của hai người nhất định rất tốt.

Minh Sanh nhìn qua khuôn mặt hòa nhã của ông lão trên tấm ảnh, trong lòng suy nghĩ, thật tiếc khi gặp ông lại là cách này.

Người sáng lập Tập đoàn Thẩm thị qua đời, đối với người bên ngoài mà nói là một tin tức không hề nhỏ, Thẩm Triều Uyên không muốn đám người ngoài kia làm ầm ĩ chuyện này để làm thủ đoạn viết báo, vì vậy sáng sớm lập tức đánh tiếng với mấy người thân thích kia.

Thế nhưng trong số họ luôn có mấy người không nghe lời, cuối cùng tin tức ông Thẩm qua đời vẫn bị đăng lên báo.

Đó là lần đầu tiên Minh Sanh nhìn thấy Thẩm Triều Uyên tức giận đến như vậy.

Sau này, là Triệu Tiết nói cho cô biết, bố mẹ của Thẩm Triều Uyên là người tiết lộ cái chết của ông Thẩm cho đám truyền thông vô đạo đức đó.

Triệu Tiết nói, quan hệ giữa Thẩm Triều Uyên với bố mẹ của anh rất xấu.

Mấy ngày này, Thẩm Triều Uyên chưa từng về biệt thự, mãi đến một ngày, lúc cô giúp dì Lưu xử lý đặc sản của quê dì ấy thì nghe thấy bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động.

Minh Sanh đi ra ngoài nhìn, là Thẩm Triều Uyên đã về.

Mặc dù cách một khoảng, nhưng nương theo từng cơn gió nhẹ, Minh Sanh vẫn ngửi thấy được mùi rượu trên người anh.

Gương mặt anh ửng đỏ, nhìn kĩ thì bước chân đi về phía cô còn có chút xiêu vẹo.

Mấy phút sau, Thẩm Triều Uyên đứng ở trước mặt Minh Sanh, đôi mắt mài mực nhìn chằm chằm vào cô.

Một giây sau, Minh Sanh bị anh ôm chặt ở trong ngực.

Thật lâu sau, Thẩm Triều Uyên thấp giọng lẩm bẩm ở bên tai cô.

“Sanh Sanh.”

“Đừng rời xa anh.”

Câu nói sau quá nhỏ, còn chưa kịp vào tai cô thì đã bị một cơn gió thổi tan tác.

——

Thời gian trôi nhanh giống như một chiếc tên lửa, một người đi bộ đuổi theo như thế nào cũng không kịp, nhưng đồng thời cũng bỏ lại những bi thương khó nói lên lời ở sau lưng.

Trời đông giá rét nhanh chóng bị sắc xuân dịu dàng thay thế.

Mà cuối cùng, mọi người cũng chào đón mùa tốt nghiệp hằng năm.

Hôn lễ của Diệp Tử được dự kiến vào đầu tháng bảy.

Còn chưa đầy ba tháng nữa, nhưng trang phục phù dâu đã sớm được đưa đến trong tay ba người các cô.

Hà Nhuế Giai giơ cái váy màu tím nhạt lên, cảm thán: “Lần này Diệp Tử chơi lớn ghê, cái váy phù dâu này đẹp quá đi! Hơn nữa chúng ta còn là ba cái khác  nhau!”

Nghiên Nghiên thiên về phong cách công chúa, cô ấy thay đổi phong cách một chút, Minh Sanh là phong cách thục nữ.

Cả lớp hẹn giữa tháng sau chụp hình, chụp ảnh tốt nghiệp xong cũng chỉ còn lại có một buổi lễ nữa, chờ sau khi những thứ này kết thúc thì cũng chính là lúc các cô chính thức tạm biệt sân trường đại học.

Cũng may cuối cùng mọi người vẫn còn ở thành phố Thanh, cách nhau cũng không xa lắm, nỗi buồn vì sắp xa nhau trong lòng Minh Sanh cũng được xoa dịu chút ít.

Cô không thích chia tay, đó là một loại cảm giác thật tồi tệ.

Hứa Tinh không ngờ bản thân tới đây lấy nhẫn cưới, sau lưng lại còn có hai cái đuôi theo sau.

Triệu Tiết thì anh còn có thể hiểu được là bởi vì tò mò, nhưng còn Thẩm Triều Uyên thì sao cũng muốn đến góp vui chứ!

Trên đường đi, Hứa Tinh nghĩ nửa ngày cũng không rõ.

Hơn nửa năm qua có lẽ bởi vì vợ sắp cưới của anh là bạn cùng phòng với bạn gái của Thẩm Triều Uyên, hai người cũng tiếp xúc nhiều hơn trước kia một chút.

Nhân tiện cũng làm quen với Triệu Tiết.

Sau khi đến cửa hàng, nhân viên quen đường dẫn họ vào phòng VIP, đưa cho anh chiếc nhẫn cưới đã đặt từ trước đó.

Triệu Tiết vẫn luôn mồm luôn miệng, giống như ếch ngồi đáy giếng[1], lần đầu thấy chuyện kết hôn: “Chiếc nhẫn kia đúng là rất đẹp đó, khó trách mấy người phụ nữ kia thích như vậy, đến em nhìn còn không muốn rời mắt.”

[1] Nguyên văn là 土鳖 – Rùa: Đây là từ vựng phương ngữ Đông Bắc (giống kiểu từ địa phương), để mô tả những người chưa bao giờ nhìn thấy thế giới bên ngoài, không mở mang tầm mắt (Nguồn: baike.baidu.com).

Hứa Tinh cẩn thận từng li từng tí đặt chiếc nhẫn vào trong hộp, giữa lông mày  tràn đầy cảm giác hạnh phúc: “Diệp Tử rất thích kiểu dáng trang sức của hãng này, ngoại trừ chiếc nhẫn này, tôi còn đặt cả vòng cổ, vòng tay cùng với khuyên tai, chỉ là phải đợi một thời gian nữa mới có thể lấy.”

“Được rồi! Được rồi! Cơm chó nhiêu đó là quá đủ rồi, đừng có phát thêm nữa  tôi ăn đến nghẹn cả rồi!” Triệu Tiết làm tư thế “Dừng lại”, ngăn lại hành vi phát cơm chó độc ác của Hứa Tinh.

Hứa Tinh ha ha một tiếng, trợn mắt nhìn Triệu Tiết: “Vậy đoán chừng cậu còn phải ăn tiếp đó, chỗ này chỉ có cậu là chó độc thân thôi.”

Từ “chó độc thân” này chạm đến nỗi đau của Triệu Tiết, trong hội có ai không biết, ba tháng trước, bạn gái cũ của Triệu Tiết bùng nổ trong showbiz, một bộ phim lập tức phong thần, sau đó đá anh ta.

Câu nói của Hứa Tinh còn có hàm ý khác, sau khi Triệu Tiết nghe xong, lập tức  xù lông: “Hứa Tinh! Chúng ta có phải là anh em hay không chứ! Hơn nữa ai nói chỉ một mình em, anh Uyên nói anh ấy sẽ không kết hôn đâu!”

“Anh, anh nói đúng không?” Triệu Tiết nói đến đây, ánh mắt nhìn Thẩm Triều Uyên bên cạnh vẫn luôn im lặng, sau đó tiếp tục thảo phạt Hứa Tinh: “Đến lúc đó, anh là một người đã kết hôn, nhìn bọn em tự do, mà anh cũng chỉ có thể ở nhà quỳ bàn phím thôi!”

Hứa Tinh nghe vậy thì thản nhiên nhíu mày, ánh mắt rơi vào Thẩm Triều Uyên ngồi ở đối diện.

Sau một lúc lâu mới mở miệng: “Thấy hứng thú à?”

“Có danh thiếp của nhà thiết kế này không?” Thẩm Triều Uyên đóng văn kiện trong tay lại, hãng này có kim cương châu báu, tất cả đều được đặt làm riêng.

Hứa Tinh hiểu rõ, cười cười: “Đương nhiên là có, về rồi tôi đưa cho cậu sau.”

Anh biết, Thẩm Triều Uyên chưa bao giờ làm chuyện không có kế hoạch.

Hứa Tinh có lòng nhắc nhở: “Đúng rồi, hãng này cần đặt trước ít nhất ba tháng mới có thể lấy được.”

Thẩm Triều Uyên nhíu mày: “Ba tháng?”

Hứa Tinh sờ sờ mũi: “Nhưng nếu cậu thêm tiền thì có thể nhanh hơn một chút, tuy thế nhưng cũng cần hai tháng.”

Thẩm Triều Uyên âm thầm nói: “Hai tháng đã đủ rồi.”

Triệu Tiết bị hai người bọn họ anh một câu tôi một câu cho làm cho hồ đồ: “Không phải, hai người các anh đang nói cái gì vậy? Cái gì hai tháng hay ba tháng?”

Hứa Tinh có lòng tốt nhắc nhở Triệu Tiết, dùng ánh mắt nói cho anh ta biết.

Triệu Tiết thuận theo tầm mắt của anh, rơi vào những mẫu nhẫn kim cương hoa mắt trên mặt bàn.

Nhìn trái Hứa Tinh, nhìn phải Thẩm Triều Uyên, chợt bừng tỉnh đại ngộ.

Anh ta không thể tưởng tượng nổi, hét với Thẩm Triều Uyên: “Anh, anh định cầu hôn chị dâu à?”

Thẩm Triều Uyên mãi lâu không trả lời câu hỏi của Triệu Tiết.

Nhưng thái độ của anh đã cho Triệu Tiết một đáp án trực tiếp nhất.

Anh ấy và Minh Sanh, cũng nên có một kết quả rồi.

Lúc Minh Sanh đang mua bánh xoài với Tần Nghiên Nghiên thì nhận được điện thoại của Lâm Thuật Ngôn.

Cô đứng ở bên ngoài tiệm bánh ngọt, thời tiết ảm đạm, giống như muốn mưa.

Trong điện thoại, anh nói: “Sanh Sanh, anh về nước sớm hơn dự kiến, có lẽ khoảng tháng sáu.”

“Nếu nhanh, nói không chừng còn có thể nhìn em tốt nghiệp đó.”

Nghe được giọng nói quen thuộc đã lâu, Minh Sanh há to miệng, không nói nên lời.

Cô ngẩng đầu, chỉ thấy mây đen bỗng nhiên tản ra, ánh sáng chói mắt xuyên qua tầng mây dày đặc, chiếu lên người, ấm áp vây lấy toàn thân cô.

Giống như năm đó, anh cũng cho cô sự ấm áp như thế này.

Minh Sanh kiềm chế trái tim đang rung động của mình, cố gắng bình tĩnh mở miệng: “Được, em chờ anh.”

———

Lời của tác giả:

Chương kế tiếp có cảnh chia tay 

Nữ chính muốn đá anh Thẩm rồi ~

Bạch nguyệt quang sẽ trở về ~

Chương kế tiếp set VIP rồi ~ Cám ơn mọi người đã ủng hộ trong khoảng thời gian này ~

Theo thường lệ, vào VIP sẽ có màu đỏ, ai đến trước thì được phục vụ trước ~

———

Lời của editor: 

Má, edit chương này muốn gãy cột sống, là 6000 chữ, không phải 5000:))

Nhưng mà tui high quáaaaaa, sắp ngược nam chính rồi:>>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!