Vẻ mặt của mọi người không ai giống ai, đồng loạt nhìn về phía Ôn Kiều, trong thoáng chốc không khí hơi tế nhị.

Ôn Kiều cũng cảm giác được bầu không khí tế nhị này nên cũng hơi xấu hổ, nói với vẻ mất tự nhiên: “Tôi không chú ý đến di động.”

Suýt chút nữa Triệu Long Phi đã rớt cằm xuống đất, anh ta nhìn chằm chằm Ôn Kiều từ trên xuống dưới một lúc lâu rồi mới giật mình hỏi với vẻ kinh ngạc: “Ôn Kiều? Em là Ôn Kiều đúng không?”

Ôn Kiều nhìn về phía anh ta, Triệu Long Phi cũng thay đổi rất nhiều, hồi còn học cấp ba anh ta vừa cao, vừa đen lại vừa gầy, bây giờ đã béo lên không ít, còn mặc áo sơmi và quần tây toát lên vẻ hào hoa phong nhã, có điều Ôn Kiều vừa nhìn qua một cái là đã nhận ra anh ta ngay: “Là em. Lâu rồi không gặp, đàn anh Long Phi.”

Hồi còn học cấp ba, quan hệ của bọn họ cũng rất tốt, Triệu Long Phi từng ăn chực đồ ăn của cô rất nhiều lần.

Triệu Long Phi cười khan hai tiếng: “Đúng đúng đúng, cũng sắp mười năm rồi mà. Ôi chao, đúng là không ngờ mà, thiếu chút nữa là anh không nhận ra em rồi.”

Anh ta lại nhìn kỹ thêm một lát nữa, nhận ra rằng kỳ thật ngũ quan của Ôn Kiều cũng chẳng thay đổi gì nhưng hình tượng và khí chất lại chênh lệch rất lớn so với hồi còn học cấp ba. Vừa rồi lúc nhìn thoáng qua anh ta hoàn toàn không nhận ra, hơn nữa còn nhìn thêm mấy lần vì vẻ xinh đẹp của cô.

Anh ta ngoài cười nhưng trong không cười xích lại gần Tống Thời Ngộ ở bên cạnh, hạ giọng thì thầm: “Không phải cậu nói với tôi là cậu và Ôn Kiều không liên lạc với nhau sao?”

Sau khi khẽ gật đầu với Thiệu Mục Khang và Mục Thanh, Tống Thời Ngộ mới khẽ mỉm cười, nói với âm lượng chỉ đủ cho hai người bọn họ nghe thấy: “Lừa cậu đấy.” 

Triệu Long Phi: “…”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hôm nay Tống Thời Ngộ ăn mặc tùy ý, thái độ cũng rất hiền hòa, khóe miệng luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt nhưng khí chất toát ra từ trên người anh lại có vẻ xa cách và lạnh nhạt. Anh chỉ đối xử thân thiết với mỗi mình Ôn Kiều còn những người khác thì lại chỉ có lịch sự một cách lạnh nhạt mà thôi. 

Châu Hân Di và Nhan Băng Ngọc ở bên cạnh yên lặng uống rượu, không nói được lời nào, bọn họ đều bị khí chất lạnh nhạt mà lại có vẻ mơ hồ cao hơn người khác một bậc của Tống Thời Ngộ áp chế, hoàn toàn không thể luôn mồm luôn miệng giống như vừa nãy trước mặt Ôn Kiều nữa. Thật ra bọn họ cũng muốn tiến lên nói điều gì đó nhưng lại không mở miệng được nên chỉ yên lặng ở bên cạnh uống rượu, giảm bớt cảm giác xấu hổ.  

Tâm trạng của Nhan Băng Ngọc lại càng phức tạp hơn, đặc biệt là ban nãy cô ta còn có ý chế nhạo mối quan hệ giữa Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ.

“Hello, đã lâu không gặp mọi người.” Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo ngọt ngào xen vào, làm cho bầu không khí tế nhị thoáng chốc trở nên thoải mái hơn.

Hóa ra là Hồ Ánh Tuyền, người đi theo Tống Thời Ngộ đến đây bước lên trước chào hỏi mọi người.

Hồi còn học cấp ba Hồ Ánh Tuyền đã rất xinh đẹp, bước vào xã hội rồi lại càng biết cách ăn mặc trang điểm, thẩm mỹ cũng được nâng cao nên đương nhiên xinh đẹp hơn một bậc. Mái tóc đen dài thẳng, chiếc váy liền hai dây màu trắng làm tôn lên làn da trắng trẻo, dáng dấp xinh đẹp, eo thon chân dài của cô ta. Nếu đặt giữa những người bình thường thì Hồ Ánh Tuyền cũng được xem là một người đẹp nổi trội, trong tay cô ta còn cầm một chiếc túi xách Chanel.

Nhìn thấy cô ta, Châu Hân Di và Nhan Băng Ngọc đều khẽ thở phào nhẹ nhõm theo bản năng, sau đó lập tức nở nụ cười chào hỏi cô ta, rất thân thiết.

“Ánh Tuyền, bây giờ cậu đã là ngôi sao lớn rồi, không ngờ còn có thời gian tham gia buổi họp mặt cựu học sinh này của chúng tôi cơ đấy.” Lúc còn đi học, quan hệ giữa Châu Hân Di và Hồ Ánh Tuyền rất tốt cho nên bây giờ mở lời cũng cực kỳ tự nhiên.

Hồ Ánh Tuyền mím môi cười, nói một cách dè dặt: “Ngôi sao lớn gì chứ, một diễn viên nhỏ thôi mà, cũng chỉ là một công việc rất bình thường.” Nói xong, cô ta mỉm cười nhìn về phía Mục Thanh: “Mục Thanh mới giỏi đấy, bây giờ đã là nhà sản xuất truyền hình rất nổi tiếng trong giới của chúng tôi rồi, trước kia tôi vẫn luôn muốn ăn một bữa cơm với cậu ấy nhưng mãi mà cậu ấy vẫn không sắp xếp được thời gian.”

Ngoài Ôn Kiều và Thiệu Mục Khang ra thì mấy người khác đều nhìn Mục Thanh với vẻ kinh ngạc.

Mục Thanh không ngờ mình lại bị lôi vào đề tài này. Thời cấp ba, ngoài thân thiết với Ôn Kiều ra thì cô ấy cũng có quan hệ khá tốt với Thiệu Mục Khang, còn lại chẳng quen thuộc với những người khác lắm. Mục Thanh cũng chỉ có chút ấn tượng với Hồ Ánh Tuyền mà thôi nhưng vì đã ứng phó với những tình huống kiểu này nhiều rồi nên cô ấy bưng ly rượu lên, mỉm cười: “Không khoa trương đến thế đâu, cũng giống như cậu thôi, làm một công việc bình thường, chẳng qua hơi bận chút thôi mà.”

Hồ Ánh Tuyền nhận ra Mục Thanh không muốn đáp lại mình nên chỉ miễn cưỡng cười cười.

Lúc này Thiệu Mục Khang lại bị đàn anh khóa trên gọi đi, trước khi đi còn đưa mắt nhìn Mục Thanh và Ôn Kiều một cái, dùng ánh mắt ra hiệu cho bọn họ rồi rời đi.

Ánh mắt của Châu Hân Di đảo qua đảo lại trên khuôn mặt của Tống Thời Ngộ và Hồ Ánh Tuyền, cố ý trêu chọc: “Đúng rồi Ánh Tuyền, sao cậu lại đến đây cùng đàn anh Tống Thời Ngộ thế? Không phải là giữa hai người có chuyện gì đấy chứ?”

Ôn Kiều bưng ly rượu lên, cúi đầu uống rượu, giống như đang tập trung thưởng thức hương vị của rượu, hoàn toàn không quan tâm đ ến đề tài này.

Hồ Ánh Tuyền đỏ mặt, đưa mắt nhìn Tống Thời Ngộ một cái: “Ơ kìa, cậu đừng nói lung tung, tôi và đàn anh Thời Ngộ chỉ tình cờ gặp nhau ở cửa thôi.”

Lúc này Triệu Long Phi cười hì hì nói; “Ôi, đừng hiểu lầm, anh mới là người vào cùng Thời Ngộ.”

Tống Thời Ngộ hoàn toàn không để ý bọn họ đang bàn tán chuyện gì, toàn bộ sự chú ý của anh đều đổ dồn vào Ôn Kiều, có đứng anh cũng đứng ở bên cạnh Ôn Kiều, cúi đầu nói nhỏ: “Em ăn tối chưa?”

Ôn Kiều lắc đầu: “Vẫn chưa, tôi định đến đây rồi ăn.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tống Thời Ngộ nói: “Vậy khoan hẵng uống, uống rượu lúc bụng rỗng không tốt cho dạ dày đâu, ăn chút gì trước đã.” Nói xong anh rất tự nhiên cầm lấy ly rượu trên tay Ôn Kiều: “Em muốn ăn gì? Anh đi lấy lại đây cho em, em có thể vừa trò chuyện vừa ăn.”

Ôn Kiều nói với giọng chỉ hai người có thể nghe được: “Không… không cần đâu, tôi vẫn chưa đói bụng, đợi lát nữa rồi ăn.”

Tống Thời Ngộ vẫn nói chuyện với Ôn Kiều, dáng vẻ và cả động tác thì thầm thân mật đó đã thu hút sự chú ý của những người đang chuyện phiếm khác, tầm mắt của bọn họ chuyển qua chuyển lại giữa anh và Ôn Kiều một cách khó hiểu.

Triệu Long Phi cũng nhịn không được nói thầm trong lòng, tóm lại thì đây là tình huống gì thế?

Nụ cười trên khuôn mặt Hồ Ánh Tuyền hơi cứng lại, vừa rồi cô ta vẫn luôn cố gắng phớt lờ Ôn Kiều nhưng bây giờ không thể phớt lờ được nữa. Trên mặt Hồ Ánh Tuyền lộ ra vẻ kinh ngạc, kinh ngạc giống như bây giờ mới nhìn thấy Ôn Kiều: “Trời ạ, cậu là Ôn Kiều hả? Lâu rồi không gặp, cậu đẹp hơn nhiều quá, vừa rồi tôi vẫn luôn không nhận ra cậu đấy.”

“Đúng không?” Cuối cùng Lưu Hưng Huy cũng tìm được cơ hội nói chuyện, lập tức tiếp lời: “Ban nãy thoạt nhìn tôi còn tưởng là đàn em khóa nào nữa chứ.”

Ôn Kiều nở một nụ cười xã giao tiêu chuẩn đúng lúc, giống như người mà bọn họ đang nhắc đến không phải là mình vậy.

Bởi những lời thì thầm của mình và Ôn Kiều bị cắt ngang nên đương nhiên tâm trạng của Tống Thời Ngộ không vui lắm, tuy rằng vẻ mặt anh không thay đổi gì nhưng ánh mắt lại lạnh lùng hơn nhiều.

Hồ Ánh Tuyền liếc Lưu Hưng Huy một cái, đáy mắt hiện lên vẻ ghét bỏ, sau đó nói tiếp: “Ôn Kiều, bây giờ cậu đang làm việc gì thế? Hình như tôi nghe nói trước đây cậu làm đầu bếp đúng không? Một cô gái trẻ mà làm công việc này chắc vất vả lắm nhỉ?”

Trong lòng cô ta hơi xem thường Ôn Kiều.

Vì tham gia buổi họp mặt cựu học sinh mà ăn mặc, trang điểm như thế, cứ như không ai biết cô là đầu bếp vậy.

Đã nhiều năm như vậy mà chưa từng gặp mặt các bạn cùng lớp, chẳng phải là do cảm thấy mất mặt sao?

Mục Thanh như cười như không nói: “Thông tin đó của cậu từ lúc nào rồi thế? Bây giờ Ôn Kiều đã là bà chủ rồi.”

Nụ cười trên khóe miệng Hồ Ánh Tuyền nhạt dần: “Thế à? Vậy chúc mừng cậu.”

Lục Hưng Huy hăng hái nói: “Này, Ánh Tuyền, hay cậu đăng Weibo tuyên truyền giúp Ôn Kiều để fan của cậu đến ăn đi.”

Hồ Ánh Tuyền cũng cười cười, vô thức hơi nâng cằm lên: “Được thôi, Ôn Kiều, cậu nói cho tôi biết tên quán ăn của cậu đi, tôi có thể đăng Weibo tuyên truyền giúp cậu.”

Ôn Kiều còn chưa kịp lên tiếng thì Mục Thanh đã mỉm cười, trả lời: “Ôn Kiều của chúng tôi ghi nhận lòng tốt của cậu nhưng mà cũng không cần phiền phức thế đâu. Bây giờ quán ăn của Ôn Kiều bận đến mức trở tay không kịp, bình thường đều chật ních, thứ bảy chủ nhật cũng phải xếp hàng.”

Tống Thời Ngộ không khỏi đưa mắt nhìn Mục Thanh một cái, trong mắt chứa vẻ tán thưởng. Có Mục Thanh ở đây, thật ra anh cũng không cần lo lắng trong lúc trò chuyện Ôn Kiều sẽ chịu thiệt nữa.

Mục Thanh cũng chú ý đến tầm mắt của Tống Thời Ngộ, hai người nhìn nhau, trong ánh mắt ẩn chứa một sự ăn ý nào đó, đối phương còn gật đầu với cô ấy, cô ấy hơi nhíu mày lại.

Lúc này bên kia có người vẫy tay gọi Tống Thời Ngộ và Triệu Long Phi qua đó.

“Thời Ngộ, chúng ta qua đó trước đi.” Triệu Long Phi nói.

Tống Thời Ngộ nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai Ôn Kiều một cách vô cùng tự nhiên, vẻ mặt dịu dàng thoải mái: “Vậy anh qua đó trước nhé, đợi lát nữa đến tìm em sau.”

Trên tay anh vẫn đang cầm ly rượu champagne lấy từ trong tay Ôn Kiều lúc nãy, nói xong anh lập tức đưa lên miệng nhấp một ngụm, sau đó đặt lên chiếc bàn dài, khẽ gật đầu với mọi người một cái rồi dẫn theo Triệu Long Phi, người đang nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc rời đi.

Mấy người ở nơi này đều nhìn về phía Ôn Kiều, ngay cả Mục Thanh cũng có vẻ hơi kinh ngạc.

Hành động hết ôm vai rồi lại uống chung một ly rượu của Tống Thời Ngộ vừa rồi đã biểu hiện một cách rõ ràng rằng mối quan hệ của anh và Ôn Kiều không chỉ đơn giản là bạn bè.

Châu Hân Di như cười như không hỏi: “Ôn Kiều, không phải cậu đang hẹn hò với Tống Thời Ngộ đấy chứ?”

Hồ Ánh Tuyền nhìn chằm chằm vào Ôn Kiều, cố gắng hết sức để giữ nụ cười trên khóe miệng.

Ôn Kiều cũng không ngờ rằng Tống Thời Ngộ lại đột nhiên có những cử chỉ thân mật như thế, bất kể là ôm vai hay là uống rượu cô đã uống, nghe thấy câu hỏi của Chu Hân Di, cô phủ nhận theo bản năng: “Không có.”

Mục Thanh cười mỉm nói: “Thì chuyện là Tống Thời Ngộ đang theo đuổi Ôn Kiều mà Ôn Kiều vẫn chưa đồng ý đấy thôi.”

Trong thoáng chốc những người khác đều sững sờ.

Mục Thanh ôm vai Ôn Kiều, cười nói: “Tối nay chúng tôi vẫn chưa ăn gì cả, bây giờ mới thấy đói bụng này, đi ăn gì trước nhé, không nói tiếp với các cậu nữa.”

Ôn Kiều rất ngoan ngoãn, bị Mục Thanh kéo đến khu đồ ăn Tây ở bên cạnh.

“Thật hay giả thế?” Châu Hân Di nhìn theo bóng dáng của Ôn Kiều, nửa tin nửa ngờ.

“Chuyện này chẳng phải rõ ràng thế còn gì? Tống Thời Ngộ vừa mới qua đây đã chào hỏi Ôn Kiều, không thèm nhìn những người khác lấy một cái.” Lưu Hưng Huy nói: “Hồi cấp ba không phải tin đồn của hai người bọn họ vẫn luôn được lan truyền đấy sao, Tống Thời Ngộ còn thường xuyên đến lớp tìm Ôn Kiều nữa mà.”

“Cũng phải nhỉ.” Châu Hân Di nói: “Tôi vẫn còn nhớ lúc đó hình như Tống Thời Ngộ thường xuyên đến lớp tìm Ôn Kiều, hai người còn đi học rồi tan học với nhau nữa. Có điều lúc đó Ôn Kiều đen như người châu Phi ấy, hình như cũng không được đẹp, chắc là lúc đó bọn họ vẫn chưa hẹn hò đâu, đúng không?”

Lưu Hưng Huy ngẩn người, hơi hoang mang nói: “Tôi nhớ lúc học cấp ba Ôn Kiều cũng xinh lắm mà, tuy rằng làn da có hơi đen thật nhưng mà lúc cười lên vừa đáng yêu lại vừa rạng rỡ như ánh mặt trời ấy, tính cách cũng cực kỳ tốt nữa. Tôi nhớ lúc đó mấy bạn nam trong lớp chúng ta đều thích cậu ấy đấy.”

Lúc này đổi lại là Châu Hân Di sửng sốt, cô ta chỉ nhớ lúc còn học cấp ba nhân duyên của Ôn Kiều rất tốt nhưng hoàn toàn không phát hiện ra có ai thích Ôn Kiều cả. Cô ta còn tưởng rằng chín mươi phần trăm bạn nam trong lớp bọn họ đều yêu thầm Hồ Ánh Tuyền nữa chứ.

Bây giờ xem ra không phải ai ai cũng yêu người đẹp.

Hai người bọn họ trò chuyện hăng say, không hề chú ý thấy khuôn mặt của Hồ Ánh Tuyền và Nhan Băng Ngọc ở bên cạnh đã không còn rạng rỡ như lúc mới đến nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!