Sau khi tan học ngày hôm đó, Sầm Lê lập tức nói chuyện này với Tân Đàm. Tự nhiên là Tân Đàm không muốn đi chơi, nhưng không chịu nổi Sầm Lê nhõng nhẽo đòi hỏi và lấy "chuyện lớn cả đời của bạn thân" làm lý do, cuối cùng vẫn đồng ý.

Sầm Lê còn giao hẹn với cô: "Thế đến lúc đó tới công viên trò chơi, cậu đi chơi với Kỳ Xán, để anh trai cậu lại cho mình nhé"!

"Mình nhất định phải ở cùng với Kỳ Xán à?" Tân Đàm hơi do dự: "Cậu ấy... cậu ấy còn dính người hơn cả cậu."

"... Không phải chứ, cậu ta dính người á?" Sầm Lê vội ho một tiếng, nhịn cười nói: "Ôi dào, cậu cũng không thể ở bên cạnh bọn mình suốt chứ, vậy thì Kỳ Xán ở một mình đáng thương lắm. Tốt xấu gì cậu ta cũng làm bạn ngồi cùng bàn với cậu hơn một học kỳ."

Tân Đàm thỏa hiệp: "Được rồi."

Chuyện này cứ thế được quyết định, hai ngày sau chính là ngày chủ nhật họ hẹn nhau. Kỳ Xán lại không ngờ sau khi Sầm Lê thu phục được Tân Đàm, Thẩm Ưu còn cố ý bày trò để giày vò anh... Vốn phải là cuộc đi chơi hai người ngọt ngào, biến thành nhóm bốn người kỳ lạ.

Tân Đàm không ý kiến, Sầm Lê tự nguyện đi theo Thẩm Ưu, suy nghĩ của Kỳ Xán chẳng đáng là gì trong nhóm nhỏ này. Mãi đến khi ngồi lên vòng đu quay nhóm bốn người mới giải tán, bởi vì Thẩm Ưu đã hôn mê sau một vòng chơi tàu hải tặc, Sầm Lê đi theo chăm sóc anh ta, cùng chơi vòng quay ngựa gỗ.

Thật ra Kỳ Xán cũng chẳng đỡ hơn là bao, nhưng anh lại muốn liều mình vì tình yêu, lúc này mới ăn nhịp với Tân Đàm muốn đi chơi vòng đu quay, cùng đi ngồi vòng đu quay.

Bọn họ đứng xếp hàng, chờ vòng đu quay đi xuống. Chiếc cabin hạ xuống đầu tiên là một cái màu vàng, Kỳ Xán nắm vé VIP miễn xếp hàng uống hết nửa chai nước không trèo lên. Cái thứ hai là cabin màu xanh, Kỳ Xán nắm vé VIP không phải xếp hàng cúi đầu buộc dây giày không trèo lên. Cái thứ ba là cabin màu đỏ, Kỳ Xán nắm vé VIP không phải xếp hàng hỏi Tân Đàm câu hỏi toán không trèo lên.

Tân Đàm đã đứng đợi với anh một lúc, mặc dù Kỳ Xán liên tục bày trò cô cũng không sốt ruột, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.

Mãi đến lượt cái cabin thứ tư màu hồng, Kỳ Xán kéo Tân Đàm vọt vào. Anh rất hài lòng với màu sắc này, bởi vì lúc này đã là chạng vạng tối, chẳng mấy chốc đèn vòng đu quay sẽ sáng lên, đến lúc đó trong cabin sẽ ngập trong màu hồng, không khí cực kỳ lãng mạn. Tỏ tình vào lúc đó thì chẳng khác nào làm ít công to!

Kỳ Xán cảm thấy mình đúng là một thiên tài yêu đương có một không hai.

Mãi đến khi họ ngồi vào cabin, nhân viên công tác đóng kỹ cửa, Tân Đàm bỗng chủ động bắt chuyện với anh: "Kỳ Xán."

"Hả?"

"Có phải cậu rất thích màu hồng không?" Tân Đàm tò mò hỏi, khóe môi cô hơi nhếch lên, hai lúm đồng tiền trên má ngọt ngào đáng yêu: "Tôi thấy cậu đợi rất lâu mới đợi đến cái màu hồng cậu muốn."

"Cũng, cũng bình thường." Kỳ Xán đang trong trạng thái yêu thầm thường xuyên xấu hổ khi đối mặt với thiếu nữ mình thích, kèm theo đó là thi thoảng sẽ nói lắp.


Tân Đàm gật đầu, sau đó dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Vòng đu quay đang chậm rãi chuyển động, bọn họ càng ngày càng cách xa mặt đất. Tân Đàm thò người ra, ánh mắt rơi vào cảnh sắc ngoài cửa sổ. Kỳ Xán nhìn theo ánh mắt cô, cất hết phong cảnh trong mắt Tân Đàm vào sâu trong mắt.

Chạng vạng tối, công viên trò chơi vẫn ngập tràn vui sướng như cũ. Các thiết bị trò chơi rực rỡ đủ loại màu sắc là phong cảnh lớn nhất, nhìn từ trên cao xuống, là một mảnh sắc màu sặc sỡ chói mắt.

Rất đẹp, cực kỳ đẹp.

Kỳ Xán và Tân Đàm chìm vào trong cảnh sắc tươi đẹp này. Mãi đến giây phút cabin lên đến điểm cao nhất, đèn trong công viên trò chơi Vân Thành chợt sáng lên, chiếu vào trong đôi mắt đen nhánh của họ, ánh sáng rực rỡ bắt đầu hiện lên.

Đương nhiên cabin họ đang ngồi cũng không ngoại lệ. Đúng như Kỳ Xán nghĩ, ánh sáng màu hồng bao phủ không gian nho nhỏ này, chiếu ra phong cảnh rộng lớn ngoài cửa sổ, cực kỳ lãng mạn.

Kỳ Xán thầm nghĩ đã đến lúc, lập tức lên tiếng, giọng nói dịu dàng chứa đựng sự chờ mong: "Đàm Đàm."

Tân Đàm thu tầm mắt lại, chuyển sang mặt Kỳ Xán. Đối diện với đôi mắt đen nhánh sáng ngời của thiếu niên, cô nhẹ nhàng hỏi: "Sao thế?"

Được người trong lòng nhìn chằm chú bằng ánh mắt dịu dàng, Kỳ Xán luống cuống nhìn đông nhìn tây, không cẩn thận nhìn thấy mặt đất đang cách anh xa xa xa xa xa như vậy.

Kỳ Xán không nói lên lời.

Đệch, nhìn từ dưới thì thấy không cao, sao lên đến đỉnh lại cao tới mức này chứ?

Tân Đàm tri kỷ hỏi: "Cậu sợ độ cao à?"

"Không không không phải."

"Thế sao cậu lại nói lắp."

Giờ phút này những lời tỏ tình dài dằng dặc Kỳ Xán chuẩn bị từ trước đã bị anh quên đến tận chín tầng mây, cuống họng cũng mắc kẹt. Nghênh đón ánh mắt tò mò của Tân Đàm, Kỳ Xán nghẹn nửa ngày mới nghẹn ra được một câu: "Cậu có thể giảng lại đề toán lúc nãy mình hỏi cậu ở bên dưới một lần nữa không? Mình quên rồi."


"Bạn Kỳ Xán, cậu hiếu học thật đấy." Tân Đàm không ngờ lúc đang chơi Kỳ Xán cũng nhớ tới thành tích học tập của anh, cô vô cùng kính nể: "Thế mình giảng lại cho cậu một lần nhé."

Kỳ Xán vẻ mặt thật thà gật đầu, trong lòng điên cuồng hò hét đến bao giờ anh mới có thể rời khỏi nơi đau lòng này? Nhưng thời gian dần trôi qua, nghe giọng nói mềm mại của Tân Đàm, Kỳ Xán vô thức bị cô kéo vào trong đại dương toán học, mệt mỏi muốn ngủ.

Tân Đàm sợ Kỳ Xán nghe không hiểu, lần này cố ý giảng rất tỉ mỉ, một đề toán khó giảng từ trên đỉnh vòng đu quay xuống đến tận mặt đất.

Đu quay chậm rãi ngừng lại, Kỳ Xán phát hiện vậy mà mình lại ngủ gà ngủ gật trong tiếng giảng bài của Tân Đàm. Anh cảm thấy cực kỳ tội lỗi, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt Tân Đàm.

Bọn họ ra khỏi vòng đu quay, hai chân Kỳ Xán mềm nhũn nhưng vẫn cố chống đỡ đứng thẳng bên cạnh Tân Đàm.

Tân Đàm cảm thấy Kỳ Xán hơi lạ, hỏi anh: "Kỳ Xán, cậu làm sao thế? Có phải cậu..."

Kỳ Xán sợ Tân Đàm nhìn ra anh đang ngủ gật, hơi căng thẳng.

"Có phải cậu nghe không hiểu không? Mình có thể giảng lại một lần."

Kỳ Xán càng áy náy, tình tình Đàm Đàm tốt quá đi mất, anh thật sự không nên thất thần. Vì đền bù Đàm Đàm, lát nữa chắc chắn anh sẽ tìm cơ hội tỏ tình hẳn hoi!

Sau đó bị từ chối.

...

Tân Đàm cũng nhớ tới kỷ niệm này, cô nghẹn cười nói với Kỳ Xán: "Mình nhớ hôm sau lúc mình đến trường, nhìn thấy cậu cầm mười đề toán cho mình xem."

"Mình thức suốt đêm để viết đấy." Kỳ Xán kiêu ngạo nói: "Năm đó mình cũng là học sinh ngoan chăm chỉ hiếu học."

Tân Đàm nháy mắt một cái, khẽ nói: "Nhưng A Xán, lúc ấy hình như mình không nói với cậu là, mười tờ đề cậu sai hết ba phần năm."

Kỳ Xán: "... Chân tướng lại là như vậy. Thế còn hai phần năm còn lại thì sao?"


"Mình nhìn ra là có một phần năm là cậu làm nghiêm túc, một phần mười tiếp theo là làm mò, còn một phần mười còn lại là..." Vẻ mặt Tân Đàm dịu dàng, rõ ràng là mùa đông giá rét, cô lại tựa như chứa cả nắng xuân ấm áp. Cô nói: "Còn một phần mười còn lại là bài khó mình giảng cho cậu trên vòng đu quay, cậu cũng làm đúng, bất kể là quá trình hay kết quả, không sai chút nào."

Kỳ Xán khẽ giật mình, sau đó vui vẻ hỏi: "Thế mà cậu lại nhớ rõ như vậy, mình sắp quên hết rồi. Đương nhiên, cái mình nói là đề toán."

"Mình nhớ hết. A Xán, cậu biết nhiều bài khó như vậy cậu đều không làm đúng, chỉ làm đúng bài này, chuyện này chứng tỏ điều gì không?"

Kỳ Xán nhìn cô đầy mong chờ, hỏi: "Chứng tỏ điều gì?"

"Đương nhiên là chứng tỏ mình là một cô giáo rất giỏi rồi!" Tân Đàm tự hào nói.

Kỳ Xán: "... Ừ."

"Hình như cậu rất thất vọng với đáp án của mình."

"Mình cho rằng cậu sẽ nói mấy lời âu yếm gì đó." Kỳ Xán nói thật.

"À, cái đó à..." Tân Đàm cố ý kéo dài giọng. Kỳ Xán không nhịn được lộ ra vẻ mặt chờ mong, sau đó lại nghe thấy Tân Đàm nói: "A Xán, đến điểm cao nhất rồi!"

Kỳ Xán theo bản năng nhìn ra cửa sổ. Ngoài cửa sổ không có gì ngoài ánh sáng rực rỡ của vòng đu quay, còn lại chỉ là một mảnh đen kịt, còn lâu mới đẹp được như lúc trước.

Nói chuyện với Kỳ Xán một lúc, Tân Đàm lại không cảm thấy sợ độ cao nữa. Cô cười không ngớt nhìn bạn trai mình, nhẹ nhàng nói: "Để Đàm Đàm bảo vệ cậu đi."

Kỳ Xán lại im lặng một chốc sau đó lên tiếng: "Đàm Đàm, thật ra mình vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối vì hôm đó không khí trên vòng đu quay tốt như vậy mà mình lại không tỏ tình với cậu, bởi vì sau đó chúng ta chưa từng ngồi vòng đu quay thêm lần nào nữa."

"Hiện tại đang ngồi rồi nè."

"Cho nên mình không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này nữa."

Tân Đàm cong môi: "Thế cậu muốn tỏ tình với mình lần nữa à? Vậy mình nghe, cậu nói đi. Lần này, mình sẽ không từ chối cậu đâu."

"Được." Kỳ Xán nhìn sâu vào mắt Tân Đàm, đôi mắt đen nhánh của anh tựa như được mặt trăng thắp sáng, tình cảm nồng nàn không thể hòa tan.

Tân Đàm chờ bạn trai tỏ tình lần nữa.


Anh lại bất ngờ nhướn người qua, ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng đẩy cô tựa lưng lên vách cabin. Phía sau cô là cửa sổ trong suốt, chiếu ra bóng tối đem kịt và ánh hồng lãng mạn, và đôi mắt sáng tỏ của anh.

Môi Kỳ Xán chạm lên đôi môi mềm mại lạnh lẽo của Tân Đàm. Vốn nên là một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, anh lại kéo dài không muốn rời đi.

Tân Đàm giật giật môi, nhỏ giọng hô: "A Xán, được rồi..."

Kỳ Xán không chịu kết thúc, một tay khác giữ lấy gáy Tân Đàm, kéo cô tới gần mình, lòng tham không đáy gặm c ắn môi cô.

Trong bóng đêm, vòng đu quay bảy màu chậm rãi chuyển động, là ánh sáng đẹp nhất khu vực này. Mà trên đỉnh vòng đu quay, trong cabin phủ đầy lãng mạn, Kỳ Xán và Tân Đàm ôm hôn.

...

Ngay từ đầu Tân Đàm không phản kháng, bởi vì hành động của Kỳ Xán cũng không quá mức. Thế nhưng sau đó anh không thỏa mãn với nụ hôn môi kề môi đơn giản nữa, có ý đồ thâm nhập sâu hơn.

Cuối cùng Tân Đàm không nhịn được, đẩy Kỳ Xán ra. Khuôn mặt tái nhợt của cô đỏ ửng, khẽ nói: "Được rồi A Xán."

"Cậu nói, không từ chối mình." Kỳ Xán bị Tân Đàm đẩy qua một bên, tủi thân nói: "Hóa ra toàn là lừa mình."

Tân Đàm: "... Chủ yếu là bình thường lúc mình ăn cơm cũng hay bị răng nanh trong miệng cắn phải lưỡi, mình sợ mình không cẩn thận cắn phải cậu."

Kỳ Xán: "..."

Ờm thì, Tân Đàm nói rất có lý, Kỳ Xán không cãi lại được.

..........

Tác giả có lời muốn nói:

[Màn kịch nhỏ]

Xán Xán: "Đàm Đàm dán dán!"

Đàm Đàm: *Nhe răng*

Xán Xán: QAQ



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!